Trong hội nghị tổng kết kinh nghiệm làm chồng, anh Tư được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt vì đã chứng tỏ bản lĩnh đàn ông: không sợ vợ. Sau khi nghe anh “báo cáo điển hình”, ai nấy đều tâm phục khẩu phục.

Phải thế chứ! Trên đời cũng phải có đấng Từ Hải dám quát nạt vợ chứ lị. Hoan hô anh Tư! Cả khán phòng gào lên như đang nghe tường thuật World Cup.

Đứng trước mi cờ rô, anh Tư hào hứng kể: trong ngày cuối tháng, sau khi đẩy cửa vào nhà, tớ thường ưỡn ngực ra mà quát oang oang vào mặt vợ:

- Lương đây! Cầm lấy!

Thế là bà xã phải ngoan ngoãn cầm luôn. Được nước, tớ gằn giọng trịch thượng:

- Đếm đi! Không thiếu một xu!

 

alt

 Minh họa: Nguyễn Tài

Vợ tớ khiếp quá, phải ngoan ngoãn nhấp nước bọt, đếm rành rọt từng tờ. Được thể, tớ quát tiếp, to hơn:

- Có cất vào tủ, khóa  lại ngay không thì bảo!

Đố mà cãi, vợ tớ vội vàng làm ngay, không dám cãi lại nửa lời! Đấy ai dám nói tớ không phải là chủ gia đình? Còn những ngày cuối tuần thì sao? Tớ cũng luôn ở thế “thượng phong”, chứ không phải tép riu đâu nhé. Khi tớ đang làm việc, vợ tớ đến đứng xớ rớ bên cạnh là tớ quát ngay cho một trận:

- Này, tránh ra! Việc của tôi, bà không được đụng vào nghe chưa!

Vợ tớ nghe xong là im thin thít như thịt nấu đông. Đố mà há miệng ra cãi.

Oách quá nhỉ! Một người đàn ông dũng cảm như anh Tư thật hiếm có trong thời đại này. Hoan hô anh Tư! Cả khán phòng nhao nhao hỏi:

- Wao! Wao! Anh làm việc gì mà bả sợ vậy anh Tư?

Bằng giọng nói hết sức hùng hồn, anh Tư tiếp tục say sưa:

- Những lúc ấy thường là tớ tắm cho thằng nhóc, nấu nướng, giặt giũ, lau nhà, ủi đồ, tưới cây… chứ làm gì nữa!

Làm phụ nữ sướng hay khổ? 


 

Đời thế còn gì là đời? Tôi đây suốt đời phải làm quần quật vì mấy cái tàu há mồm. Nay tiền học phí cho con, mai tiền chợ cho vợ, mốt tiền sửa điện nước… Ôi dào, mệt ơi là mệt!

Trong khi đó, vợ tôi làm gì? Nàng chẳng làm gì, chỉ ở nhà suốt ngày và quanh quẩn trong bếp. Đã thế, tiền lương của tôi, nàng tịch thu không nương tay. Đi sớm về trễ không có lý do chính đáng, thế nào tôi cũng bị vợ mắng té tát… Quyết không chịu đựng mãi sự bất hợp lý ấy, sự bất công ấy, tôi cầu xin ông Bụt hoán đổi vị trí.

Như trong chuyện cổ tích, ông Bụt “yes” ngay. Lập tức, tôi trở thành phụ nữ. Nói cách khác, tôi trở thành vợ của tôi và ngược lại.

Tiếng gà gáy ó o, vừa thức dậy, tôi đã vội vàng lao xuống bếp nấu nướng thức ăn sáng cho cả nhà. Xong, tôi đánh thức mấy đứa nhóc dậy, chuẩn bị quần áo và dỗ chúng ăn điểm tâm rồi chở chúng đến trường. Trên đường quay về, tôi tranh thủ ghé chợ mua thức ăn cho cả ngày. Chà, thời vật giá leo thang, chọn mua gì cũng khó ghê. Về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi, tôi phải đánh vật với một núi quần áo bẩn, vì tiết kiệm điện nên tạm thời máy giặt được nghỉ xả hơi dài hạn. Thoáng một cái đã gần mười giờ sáng. Tôi lại lụi hụi quét nhà, lau nhà rồi chuẩn bị nấu cơm trưa. Xong, tôi phải phóng xe đến trường rước lũ nhóc về.

 

alt

 Minh họa: Nguyễn Tài

Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một chút tôi dắt xe ra, đưa con đến trường. Trên đường về, tôi ghé qua công ty điện đóng tiền điện, qua công ty nước đóng tiền nước… Loay hoay một hồi đã đến giờ đón con. Lũ quỷ về đến nhà là náo nhiệt cả lên, tôi phải tắm cho chúng. Rồi tôi lại nấu bếp, dọn cơm cho chúng. Ăn xong, tôi dọn dẹp, rửa chén bát và kiêm thêm nghề gia sư dạy kèm chúng học. Nhưng nào có yên, bà tổ trưởng dân phố cứ í ới réo tôi đi họp. 

Mãi đến chín giờ tối, “chồng” tôi mới vác xác về. Anh than, công việc cơ quan nhiều như núi khiến tôi mủi lòng. Vì thế, lúc vợ chồng yên giấc trên giường, dù tay chân cứng đờ, mỏi nhừ với bao công việc trong ngày nhưng anh “đòi hỏi” nên tôi cũng đành phải chiều, không một lời thở than. Không ngờ làm cái nghề “nội trợ” sao mà mệt nhọc. Tôi thầm kêu: “Trời ơi! Sao tôi khổ thế này?” và chỉ mong mau đến sáng. Vừa rạng sáng, nghĩ đến cảnh phải dậy nấu đồ ăn sáng, rồi phải gánh lấy biết bao công việc hầm bà lằng khác, tôi hét toáng lên:

- Ông Bụt ơi! Con khổ quá! Con chịu đựng hết nổi rồi, cho con xin trở lại làm chồng, làm đàn ông thôi!

Lập tức ông Bụt hiện ra, nhìn tôi và phán:

- Ta hiểu nỗi khổ của con, nhưng thôi, con chờ đợi thêm chín tháng mười ngày nữa, vì con vừa mới… dính bầu!

Nghe xong, tôi xây xẩm mặt mày, tưởng chừng đất sụt dưới chân như vừa trải qua cơn động đất 9 độ richter. Thế là tôi ngất luôn!